Phóng Thủy – Chương 24

Phóng Thủy Thì Sao Hử

Chương 24

Tính hướng của Lâm Xuân Chu đã biết được tính hướng từ hồi sơ trung. Cha mẹ mất sớm, cũng khiến anh phải trưởng thành sớm. 

Mọi việc đều phải tự mình tìm hiểu, cũng giúp anh dễ dàng ý thức được bản thân mình khác người. 

Đây là một quá trình nhận thức bản thân, chứ không phải phút chốc đột nhiên sáng tỏ. Nó đến rất chậm, cũng không bằng phẳng, thế nhưng kết cục đã được quyết định từ lâu rồi.

Đây càng giống như một quán trình tu hành mài giũa tâm tính, thử thách chính là con đường giúp anh và người cùng thế giới này ở chung.

Sau khi xác định được tính hướng, anh giữ bí mật của mình rất tốt, tốt đến mức mỗi bước đi đều cẩn thận, mỗi câu phải nghiệm trước nhớ sau. Vô luận nam nữ, anh cũng không dám quá mức thân cận, sợ thương tổn đối phương, cũng sợ chính mình bị thương.

Anh ràng buộc chính mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm, một mình đi cầu gỗ độc mộc, không có đường lui, con đường phía trước lại vô tận, bao lần anh thấy phi thường bất lực. Lý Đông Thụy xuất hiện ngay chính vào giờ phút này. 

Lý Đông Thụy hoàn toàn ngược lại, Lý Đông Thụy nhiệt tình rộng rãi, lạc quan dí dỏm, là loại hình mà thầy cô lẫn bạn bè đều yêu thích. Nhưng anh đã quen đi một mình, nhìn như ai cũng thân, nhưng thực chất không thân với ai. Khi bọn họ được phân vào cùng lớp, cơ hồ lập tức ngửi được khí tức của đồng loại, hai cây cầu độc mộc giờ đã về một mối, từ đây thành một đôi bạn gay tốt không có gì giấu nhau.

Lý Đông Thụy từng nhân đêm huynh đệ tâm sự nghiêm túc hỏi Lâm Xuân Chu thích anh trai thế nào, chứ không thấy anh động tâm với ai, nghi ngờ rốt cuộc anh có gay hay không. 

Lâm Xuân Chu lúc ấy nói : “Hai ta bất đồng, tớ không phải kiểu nhất kiến chung tình được. Tớ cần thời gian rất lâu, mới có thể xác định đối phương có phải là người tớ muốn tìm không.”

Thời gian rất lâu là một khái niệm rất không rõ ràng, đến cùng dài bao nhiêu, chính anh cũng không biết.

Lý Đông Thụy nghe xong xem thường: “Chờ cậu xác định rõ, người ta sớm đã bị người khác đoạt đi rồi được không, thời đại này chính là tận hưởng lạc thú trước mắt chứ!”

Đúng như Lý Đông Thụy nói, sự tình như vậy đã phát sinh qua mấy lần, mà anh vẫn là không muốn vì “Hành lạc” mà quấy rầy cuộc đời mình. Anh vẫn tin rằng, đã là của anh thì sẽ là của anh, không nên thì cưỡng cầu cũng vô dụng. 

Lâm Xuân Chu đứng ở khu hoa quả trong siêu thị, nhìn quả cam trong tay chăm chú không nhúc nhích, tựa như bị ai đó hạ chú định thân. 

Một bác gái tóc quăn nhìn anh như không muốn mua, nhướng mày, lớn giọng nói: “Cậu mua không? Không mua cho tôi qua.” 

Lâm Xuân Chu đột nhiên tỉnh thần, vội vã tránh ra: “Xin lỗi.”

Hàn Chương mua xong bữa tối xong rồi đến tìm anh, vừa vặn thấy cảnh này, đến gần hỏi anh: “Muốn ăn gì mà không mua?”

“Tôi đang nghĩ…chua hay không chua.” Lâm Xuân Chu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không có sức nói nhiều, đôi mắt không biết đã thả hồn về phương nào. 

Bác gái tóc quăn đã bỏ đi, Hàn Chương cầm lấy một quả cam ngửi một cái, còn thơm: “Vậy trước tiên mua hai trái nếm thử xem, ăn ngon ngày mai lại mua.” Nói hắn chọn hai quả, đem đi cân, động tác nhanh đến mức Lâm Xuân Chu không kịp phản ứng lại.

Hai người mua xong đồ ăn, rời khỏi siêu thị rộn ràng, lại trở về buồng xe chật chội.

Lúc có nhiều người cảm giác còn không rõ ràng, lúc này chỉ còn hai người bọn họ, sự lúng túng bất giác lan tràn trong không gian nhỏ hẹp. 

Sau khi Hàn Chương đưa ra kiến nghị “Phát triển một chút”, Lâm Xuân Chu vì quá mức khiếp sợ mà đã tắt tiếng, căn bản không biết nên trả lời hắn thế nào. May mà Hàn Chương vẫn còn tấm lòng, thấy anh như thế cũng không làm tới, lưu lại cho hai bên nấc thang đi xuống.  

“Cũng không ép anh phải trả lời ngay, anh có thể suy nghĩ chút, quan sát chút, sau đó hãy trả lời. Coi như việc này không thành, chúng ta cũng vẫn là bằng hữu.”

Lâm Xuân Chu trong đầu như bị nhét bông: “… Quan sát cái gì?”

“Quan sát xem tôi có phải là ứng cử viên bạn trai ưu tú không, tôi đang theo đuổi anh đấy, anh không phát hiện ra sao?” Hàn Chương cười đến bĩ khí phong lưu, nhìn như là lão hổ muốn ăn tiểu bạch thỏ. 

Lâm Xuân Chu lái xe ra khỏi bãi đậu xe của siêu thị, đi ngang qua cây thu phí, anh định quay lại lấy ví tìm tiền lẻ, thì Hàn Chương bên cạnh đã đè tay anh lại, nghiêng người đưa một tờ tiền giấy năm nguyên ra ngoài.  

Cây thu phí vốn cách chỗ điều khiển một khoảng cách rồi, Hàn Chương miễn cưỡng lắm mới với qua được, không thể làm gì hơn là nhào lên người Lâm Xuân Chu, sợi tóc thậm chí còn gãi qua chóp mũi của anh.

Lâm Xuân Chu ngửi được dầu gội đầu vị chanh trên đầu đối phương, ngứa đến chỉ muốn nhảy mũi, nhưng tính anh lại thân sĩ săn sóc, sợ đối phương khổ cực, không chút nghĩ ngợi lấy tay giữ lại.

Tay anh với lấy dìu Hàn Chương, cũng là tiện tay vừa đỡ, vừa vặn chộp vào ngực, chuẩn xác hơn, là cơ ngực.

Đang lúc Lâm Xuân Chu vừa ý thức được cảm xúc trong tay mình là gì, không chỉ có thân thể cứng đờ, mà mặt cũng đỏ lên như mông khỉ. 

Hàn Chương làm động tác này vốn đã có chút tận lực, tiếp nhận hóa đơn xong dựa về lưng ghế dựa, còn không quên tiếp tục đùa giỡn Lâm Xuân Chu một phen.

“Tay anh sức lực rất lớn.” Hắn sờ sờ cơ ngực bên phải của mình.

Lâm Xuân Chu đạp ga xe thiếu chút nữa bay luôn ra ngoài.  

Lái xe đến giữa đường, điện thoại của Lâm Xuân Chu vang lên, anh liếc nhìn mắt, là Lý giáo sư.

“Hàn Chương, cậu có thể giúp tôi nhận điện thoại được không? Là Lý thúc thúc gọi, ông ấy nhất định là có chuyện gì gấp.” Lý giáo sư không thích làm phiền người khác, cho dù Lâm Xuân Chu đã nói mình không thấy phiền, nhưng vẫn không sửa được thâm căn cố đế làm việc chuẩn tắc của Lý giáo sư.  

Hàn Chương giúp hắn nhận điện thoại: “Dạ? Cháu là Hàn Chương, Xuân Chu đang lái xe, không tiện nhận điện thoại, ngài có việc nói với cháu đi… Dạ… Đi qua một chuyến đúng không ạ? Dạ được được được, ngài an tâm lên lớp, chúng cháu qua luôn! Ngài quá khách khí rồi, đây là điều nên làm. Dạ, đến nơi chúng cháu lại gọi… Dạ, hẹn gặp lại.”

Lâm Xuân Chu tâm lý mơ hồ nắm chắc, nhưng vẫn hỏi hắn: “Lý thúc thúc nói cái gì?”

Hàn Chương trả điện thoại di động về: “Viện điều dưỡng có điện nói đến một chuyến, nói là cô hồ nháo muốn gặp con, còn không chịu ăn cơm.” 

Lâm Xuân Chu thở dài, quả thật là anh đoán trúng rồi.

Vì có khúc nhạc đệm như thế, hai người không thể làm gì khác hơn là thay đổi con đường quay đầu lại hướng viện điều dưỡng của Trần Lạc Bình mà đi.

Nguyên bản Lâm Xuân Chu muốn đưa Hàn Chương về trước, dù gì thì viện điều dưỡng cũng không phải là nơi khiến người ta thích, Hàn Chương lại không có quan hệ trực tiếp với Lý gia, cho hắn đi chung thì hơi kỳ. Cũng không định đến, Hàn Chương lúc nghe thấy thế thì trực tiếp cự tuyệt.

“Bỏ đi, tôi đi với anh, giúp được gì thì tôi có thể phụ.” Hắn cười nói, “Đã bảo là tôi đang theo đuổi anh, anh cũng phải cho tôi thể hiện chút chứ?” 

Lâm Xuân Chu không làm gì được hắn, không thể làm gì khác hơn là mang hắn theo.

Lúc Lý Đông Thụy còn sống, Trần Lạc Bình cơ hồ chính là mẹ mà Lâm Xuân Chu luôn mơ ước và tưởng tượng. 

Trần Lạc Bình mặc dù không phải là người đẹp đẽ tuyệt trần, mà mang theo phong thái của người tri thức có đọc sách, tóc dài dịu dàng búi lên, nói chuyện nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, dẫn người cảm thấy rất thân thiết ôn nhu. Phụ đạo bài tập, lo liệu việc nhà, tựa hồ bất cứ chuyện gì đến trên tay bà đều là điều chắc chắn.

Lâm Xuân Chu vẫn cảm thấy, tính cách của mình trong quá trình trưởng thành, chịu rất nhiều ảnh hưởng của Trần Lạc Bình. Nhìn vào cách đối nhân xử thế, cũng đều có vết tích của Trần Lạc Bình. 

Nếu công thức có thể tổng hợp từ mắt, anh đã có một bộ công thức Trần thị được vận dụng vào mọi phương diện trong sinh hoạt, chỉ có những lúc tình huống đột biến, mới lộ ra sơ sót mà thôi.  

Lý Đông Thụy chết rồi, Trần Lạc Bình phảng phất cũng thuận theo chết đi. Bình thường còn có thể nhìn thấy một ít cái bóng từ quá khứ, điên lên ai cũng không ngăn được, xa lạ đến đáng sợ.

Lâm Xuân Chu mới đi đến cửa phòng bệnh, một chén nước bằng nhựa rơi xuống ngay trước mặt anh, nước văng rất xa, có vài giọt thậm chí còn rơi trên mặt anh.

“Tôi muốn con trai của tôi! Tôi muốn con trai của tôi! ! Trả con trai tôi lại cho tôi! Trả Đông Đông lại cho tôi!” 

Hàn Chương cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lâm Xuân Chu đi trước đột nhiên ngừng lại, sau đó nghe được tiếng khóc kêu chỉ có dùng từ “Tan nát cõi lòng” để hình dung.

Thanh âm này quá thê thảm, làm người khác nghĩ nếu người vừa mới kêu than một giây sau có nôn ra máu luôn không. 

Lâm Xuân Chu chỉ dừng ở cửa vài giây rồi nhanh chóng vào phòng.  

Trần Lạc Bình thấy anh đến, cả khuôn mặt đều sáng, ngồi ở trên giường giống một đứa nhỏ mở hai tay ra hô hoán nói: “Đông Đông! Đông Đông! Nhanh đến với mẹ!”

Tóc hoa râm xõa, hai má tái nhợt mà thon gầy. Vẻ táo bạo cuồng ấm ức thậm chí còn không kịp hoàn toàn thu hồi, phút chốc khi nhìn thấy Lâm Xuân Chu, như ăn định tâm hoàn, đánh trấn định tề, cả người đều yên tĩnh lại, phảng phất khôi phục lại mẫu nhân ôn nhu trong ký cứ của Lâm Xuân Chu.

Lâm Xuân Chu từng bước tiến vào vòng ôm ấm áp của bà, mãi đến khi được bà ôm chặt lấy eo thân. 

Trần Lạc Bình ôm anh thật chặt, hai má kề sát eo anh.

“Đông Đông à, con đã đến rồi, mẹ nhớ con lắm!” 

Lâm Xuân Chu vỗ nhẹ sống lưng bà, gom lại mấy sợi tóc tán loạn của bà, ôn nhu động viên nói: “Không phải con đã đến rồi sao?” Anh ra hiệu cho nhân viên y tế, ý bảo bọn họ đi ra ngoài trước. 

Nhân viên y tế nối đuôi nhau mà ra, Hàn Chương nghiêng người né tránh, chờ bọn họ ra ngoài hết, mới trở tay đóng cửa lại. 

Trong phòng bệnh không khí làm cho hắn cảm giác hơi có chút bị đè nén, nước khử trùng hỗn tạp với các loại dược tề, hình thành khí vị làm người khác buồn nôn. 

“Đông Đông, mẹ mơ thấy con. Con nói, mẹ, con đi chấp hành nhiệm vụ, sinh nhật của mẹ con không kịp tham gia, chỉ có thể chúc mẹ sinh nhật vui vẻ trong mơ. Mẹ hỏi con muốn đi đâu, con cũng không nói. Đột nhiên từ trong mũi miệng con, từ trong mắt con nữa, chảy ra rất nhiều máu, mẹ sợ lắm, muốn giúp con cầm máu. Nhưng con chìm xuống đất từng chút một, mẹ đào đất lên cũng không thấy con… Con như đã hòa với đất làm một…” 

Trần Lạc Bình nói làm Lâm Xuân Chu lo lắng không thôi, Lý Đông Thụy chôn sâu lòng đất, quả thật là không bao giờ tìm được nữa.

“Con vẫn ở đây, đó chỉ là giấc mộng, con không đi đâu cả, người không cần phải sợ thế.” 

Anh không trấn an đối phương, Trần Lạc Bình sẽ không thể an tâm.

Bà luôn cảm thấy giấc mơ này như điềm báo điều bất hảo, đặc biệt không may mắn.

“Đông Đông, chúng ta không làm đặc cảnh nữa có được hay không? Khi còn bé, mẹ và ba con luôn muốn con lớn lên làm thầy giáo, hay bác sĩ, an an ổn ổn qua một đời là tốt rồi… Không nghĩ tới con không nói tiếng nào lại vào trường cảnh sát, tốt nghiệp xong lại đi thi đặc cảnh.”Trần Lạc Bình nước mắt xuyên thấu qua lớp áo len dệt mỏng manh làm ướt một khối da thịt của Lâm Xuân Chu, “Con mỗi lần làm nhiệm vụ, mẹ đều thật lo lắng cho con, cả đêm ngủ không được. Mẹ biết, trên thế giới này chung quy phải có người làm công việc như vậy… Chung quy phải có người giống như con đi bảo vệ con của người khác, cha mẹ của người khác… Nhưng ai bảo vệ con trai mẹ đây? Nếu như có thể, mẹ rất muốn thay con đi chết Đông Đông ơi!” 

Bà đang lạc lối giữa hiện thực và hư huyễn, ký ức rối loạn, thần trí mơ hồ. Thống khổ không chỗ giải quyết, bi thương khiến người điên cuồng.

Phải chịu nỗi tổn thương quá lớn, mỗi một giây tỉnh táo tựa như sống dưới địa ngục. Chỉ có điên cuồng, mới có thể mang đến chốc lát yên tĩnh.

Lâm Xuân Chu viền mắt ửng hồng, thanh tuyến đều có chút run rẩy: “Con không phải vẫn sống tốt sao, đây chỉ là một giấc mộng, không phải thật sự. Không phải thật sự.”

Trần Lạc Bình nghe động viên, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, bỗng nhiên, bà ngẩng đầu lên, vẫn mang theo đôi mắt đầy nước ngẩng đầu nhìn Lâm Xuân Chu: “Sao con không gọi mẹ là mẹ?”

Đây thực sự là một vấn đề khó trả lời.  

Lâm Xuân Chu cổ họng nghẹn lại lần nữa, định phun ra chữ xa lạ kia để gọi Trần Lạc Bình, đúng lúc Hàn Chương ở gần đó không cẩn thận đá phải cái ly dưới đất, ly nhực màu tím lăn vài vòng trên nền gạch vang lên tiếng chói tai.

Trần Lạc Bình cả người run lên, nhút nhát từ trong người Lâm Xuân Chu lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn phía Hàn Chương.

“A, a di, chào dì!” Hàn Chương bị lão phu nhân hơn năm mươi nhìn chằm chằm như vậy, có cảm giác căng thẳng hơn bất kỳ mãnh thủ hồng thủy nào khác, chỉ chốc lát sau lòng bàn tay đều mồ hôi ẩm ướt.

Trần Lạc Bình quan sát hắn nửa ngày, bỗng cực ôn nhu nở nụ cười: “Cháu là đồng nghiệp của Đông Đông?”

Bà có lúc nhìn bình thường, kết quả không nói hai câu đã nói bừa bãi; có lúc điên điên khùng khùng, ngược lại logic lại rõ ràng hơn ai hết. 

“Vâng, cháu là…” Hắn liếc nhìn Lâm Xuân Chu, “Đồng nghiệp của Lý Đông Thụy.”

Lâm Xuân Chu nói: “Đúng, cậu ấy là đồng nghiệp của con.”

Trần Lạc Bình vén lọn tóc ra sau tai, giận trách: “Con đưa bạn đến lại không nói với mẹ một tiếng? Mẹ còn chưa chuẩn bị. Nhanh, chuyển cái ghế tựa cho người ta ngồi, rồi rót chén trà đến!”

Lâm Xuân Chu theo lời đưa cái ghế ở góc tường tới, còn dùng cốc dùng một lần rót một chén nước sôi. 

“Cậu cho tôi xin lỗi chút.” Đem cốc nhét vào tay Hàn Chương , anh hạ thấp giọng thì thầm bên tai đối phương. 

Tuy là nói như vậy, mà Hàn Chương cảm thấy được mình không có bao nhiêu thức để tha lỗi cả. Trần Lạc Bình rất hay nói, không cần người khác nói tiếp. Bà kể chuyện lý thú của Lý Đông Thụy khi còn bé, quở trách đối phương công tác quá bận rộn, không chịu dừng lại.

Lâm Xuân Chu thừa dịp tâm tình bà ổn định, bưng tới một chút đồ ăn còn nóng, ngồi trên giường đút bà từng miếng từng miếng.  

“Đông Đông cấp ba có một huynh đệ, gọi là…” Trần Lạc Bình vừa ăn vừa nói, đột nhiên đầu óc một thẻ, càng không nhớ ra cái tên quen thuộc từ trong ký ức sâu xa kia. Bà gõ lên đầu: “Kỳ quái, xem trí nhớ của tôi này…Đứa bé kia tên gì nhỉ? Lớn lên đẹp trai lắm.” 

Lâm Xuân Chu đưa muỗng súp đến miệng bà, thần sắc nhàn nhạt nói: “Có phải là Lâm Xuân Chu không?”

Trần Lạc Bình vỗ đầu một cái: “Đúng đúng đúng, gió xuân trong tiểu thuyền, danh tự dễ nghe cỡ nào, làm sao tôi quên được.” Nàng cảm khái nói, “Đứa bé kia cũng là số khổ, từ nhỏ thân duyên đạm bạc a…”

Lâm Xuân Chu tay run lên, một muỗng rơi xuống chăn chiếu của Trần Lạc Bình.

Anh sững sờ, qua hai giây mới nghĩ đến muốn đi lấy giấy ăn, vật trên tay lại không biết thả xuống chỗ nào.

“Để cháu để cháu!” Hàn Chương thấy thế vội vàng đứng dậy lấy mấy tờ giấy giúp anh lau chùi sạch sẽ, may là nước, không tính khó lau.

Trần Lạc Bình cười trêu nói: “Con xem con kìa, thiếu gia bị nuông chiều từ bé, hiếm thấy nói con hầu hạ mẹ một hồi, lại vụng về thôi rồi.”

Nói xong bà lấy thức ăn từ trong tay Lâm Xuân Chu, “Để mẹ tự ăn đi, con ngồi nghỉ đi!” 

Trần Lạc Bình dùng qua món ăn, lại uống thuốc của y tá, chưa gì đã mệt mỏi rã rời. Bà kiên cường chống đỡ không ngủ, nắm tay Lâm Xuân Chu thật chặt, vẫn muốn nói chuyện cùng anh.

“Nói đến kỳ quái, mẹ có cảm giác một khi mẹ ngủ, con sẽ biến mất…” 

Lâm Xuân Chu vỗ tay của bà: “Sẽ không, người ngủ đi, con vẫn ở đây thôi.”

Dược vật ảnh hưởng, Trần Lạc Bình chung quy vẫn chậm rãi nhắm mắt. Sau khi bà ngủ, Lâm Xuân Chu nhẹ nhàng rút tay ra, ra hiệu cho Hàn Chương, hai người rón rén cùng ra khỏi phòng bệnh.

Lúc trong phòng bệnh, Hàn Chương nói cho đúng là không quá tự tại trước mặt Trần Lạc Bình. Lúc này đi ra, tuy rằng còn chưa quá thoải mái, mà tốt xấu gì cũng không cần quá căng thẳng nữa, cả người cũng thanh tĩnh hơn.

“Cậu vẫn tốt chứ?”

Hàn Chương dựa vào tường hơi lim dim mắt hoãn thần, trên gáy bỗng nhiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp khô ráo, thần kỳ phảng phất mang theo tác dụng an ủi lòng người, làm hắn cảm thấy cơn đau đầu mơ hồ thuyên giảm không ít. 

Hắn mở mắt ra, nhìn về phía Lâm Xuân Chu: “Nóng không?”

Lâm Xuân Chu thu tay về rất nhanh: “Không sao, không nóng. Nhưng sắc mặt cậu hơi khó xem, mấy ngày nay ngủ không ngon?” 

“Tôi ngủ không được.”

Lâm Xuân Chu cau mày nói: “Cậu tiếp tục như vậy không được.” Hiển nhiên anh đã đoán ra nguyên nhân Hàn Chương ngủ không được.

“Tôi biết, cho nên tôi đã quyết định tiến hành tâm lý trị liệu, buổi chiều đến A đại chính là làm việc này.” Hàn Chương hưởng thụ quá trình nói chuyện với Lâm Xuân Chu, thường thường chỉ cần một câu đơn giản, đối phương có thể rõ ràng ý tứ chân chính của hắn, đặc biệt thoải mái vui sướng, cũng rất dễ dàng khiến người ta nghiện, “Đương nhiên, anh lo lắng cho tôi, cũng có thể vận động với tôi, nghe nói vận động có tác dụng giấc ngủ.” 

Có thể là quá hưởng thụ, hăn không đứng đắn hai câu, nổi tâm đùa giỡn lưu manh. 

Lâm Xuân Chu nghe hiểu, nhưng không muốn thuận theo hắn nói: “Đúng, vận động rất tốt, tôi có thể chạy bộ đêm với cậu.”

Hàn Chương nở nụ cười: “Vậy cũng chắc chắn rồi.”

Lý giáo sư dạy xong vội vàng chạy tới, nghe nói Trần Lạc Bình ăn cơm xong đang ngủ, ông vỗ ngực thở dốc nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi!”

Ông lặng lẽ mở cửa vào xem nhìn thấy Trần Lạc Bình quen mắt đang ngủ, không mấy phút đã đi ra.

“Hai đứa đi đi, chú chăm là được rồi.” 

Lâm Xuân Chu đề nghị: “Chắc không còn chuyện gì nữa, chú đi với chúng cháu đi, dì không biết bao giờ mới dậy.” 

Trần Lạc Bình mới vừa phát bệnh, phải ngủ khá lâu, trong khoảng thời gian này bà sẽ đặc biệt ngoan đặc biệt phối hợp, hoàn toàn có thể tự gánh vác. 

“Không được, ” Lý giáo sư lắc đầu cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch với thê tửh, “Chú sợ cô ấy tỉnh không thấy ai lại không vui, nếu thấy chú có thể sẽ vui hơn chút.” 

Lâm Xuân Chu không có cách nào, đành phải rời đi trước với Hàn Chương.

Bọn họ đi lên, Lý giáo sư nắm tay Hàn Chương liên tiếp mà lay động: “Cảm tạ cảm tạ, Tiểu Hàn, sau này đến A đại nhớ tìm chú, chú mời đi ăn nhẹ gì đó!” Lúc nói chuyện ông khẽ híp mắt cười, hiện ra vẻ thân thiết đáng yêu. 

Không hề có điềm báo trước, một cảm giác áy náy mạnh mẽ cuốn sạch lấy tâm linh Hàn Chương, cảm giác xấu hổ và áy náy, quả thực quá lớn khiến hăn không cách nào đối mặt với Lý giáo sư, cũng xấu hổ khi đối mặt với đối phương.

Hắn còn sống, nhưng con trai bọn họ đã chết…

Tại sao hắn lại tiếp tục sống? Tại sao hắn lại còn sống?

Mãi cho đến khi lên xe, Hàn Chương có vẻ hơi hoảng hốt, Lâm Xuân Chu chỉ coi hắn là quá mệt mỏi, giúp hắn dựa vào ghế ngủ một lát, chờ đến nơi sẽ kêu dậy. 

Hàn Chương nằm lên ghế dựa, hai mắt khép hờ: “Tôi cảm giác thật không tốt… Giống như là mắc phải hội chứng ‘Người sống sót’ vậy.”

Hội chứng Người sống sót, cũng gọi là cảm giác áy náy khi là người sống sót, là một loại PTSD điển hình, thường thường xuất hiện ở người sống sót trong một ít tai nạn cỡ lớn, chiến tranh, bệnh lây lang.

Chỉ có chính mình được cứu vớt, là ác mộng không cách nào tiêu tan của họ. 

Lâm Xuân Chu nhanh chóng liếc mắt nhìn Hàn Chương, trong đầu nhớ lại quá khứ, liên quan đến kiến thức về phương diện này.

Không thể để cho người sống sót cảm thấy hết thảy là lỗi của họ, bọn họ đã chịu khổ đủ rồi, đừng để họ trở nên bất hạnh hơn. Chỉ có tăng cường sự tự tin của bọn họ, làm cho bọn họ ý thức được điểm này, mới có thể giảm bớt bệnh trạng này.

“Tại sao phải cảm thấy hổ thẹn? Tất cả những thứ này không là cậu sai, tôi rất vui khi cậu còn sống, cậu sống sót, tôi mới có thể gặp được cậu…”

Hàn Chương đánh gãy lời anh: “Nếu như tôi cùng Lý Đông Thụy chỉ có thể chọn một trong hai, anh hi vọng ai sống sót?”

Lâm Xuân Chu một hơi nghẹn tại cổ họng, tim phảng phất co rút kịch liệt. Đây căn bản là cố tình gây sự, trước tiên không nói đến logic không thành lập, một người lớn sống sờ sờ, muốn anh ta chết, thì hắn sẽ chết sao? Lại nói, hai người căn bản không biết nội tình, Hàn Chương làm liên lụy Lý Đông Thụy, chỉ có thể là đang làm khó dễ anh.

“Cậu có nỗi thống khổ của cậu, nhìn cậu nỗ lực như thế đến tôi cũng cảm thấy áy náy. Hàn Chương, cậu gặp phải sự tình, không phải là lỗi của ai, cũng không phải lỗi của cậu, cũng không phải của tôi. Nên cảm thấy hổ thẹn là người tạo ra chuyện này, mà tôi biết không phải cậu.” 

Hàn Chương thật lâu không nói tiếng nào, lúc Lâm Xuân Chu tưởng hắn đã ngủ, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến khàn khàn một câu: “Xin lỗi…”

Hắn vẫn cứ không có dũng khí, cũng không chuẩn bị sẵn sàng để nói ra tất cả.

Lâm Xuân Chu vững vàng lái xe, nghe vậy nói lên từ đáy lòng: “Cậu không cần cảm thấy có lỗi, cậu cũng không cần phải xin lỗi.”

-.- Hết chương 24 -.-

1 thoughts on “Phóng Thủy – Chương 24

  1. Fiery kaine 11.12.2020 lúc 22:52 Reply

    Hóng xỉu ;))) Love u 🥰

    Thích

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.